Thursday, April 5, 2012

Ở chung nhà [phần 1]

Tác giả: Thoong

Đi làm ca đêm về, tôi ngủ bù đến trưa vẫn chưa thấy đã. Nếu không nghe tiếng lịch kịch chắc là tôi còn ngủ nữa, bỏ quên ăn trưa cũng chịu. Thế nhưng cái bước đi lạch bạch như vịt bầu khiến tôi biết ngay là chị Tám đã về. Mấy bữa rày, chị đi sanh, đâu dè chị về sớm vậy. Tôi vẫn mắt nhắm mắt mở cất tiếng hỏi : Chị dìa đó hả, chị Tám ? Tôi nghe tiếng ờ ờ đáp lại. Tôi lại hỏi thêm : sao không nằm ở nhà bảo sanh thêm vài hôm, dìa chi sớm cho cực. Chị Tám than : ở cũng không nằm yên, lu bu lo ở nhà cậu không có ai chăm sóc, ăn tầm bậy rủi bịnh chết, hồi này người ta chọt bụng rất nhiều, nhà thương hổng đủ chỗ chứa.

Tôi nghe mà mừng húm. Tôi ở chung nhà với chị Tám, khi dọn vô rồi mới biết chị sống cảnh “ già nhân ngãi non vợ chồng “ với một khứa có chân giám đốc xí nghiệp nào đó. Cha nội này có bà lớn, nhưng hốt luôn chị để sơ cua, lâu lâu có chỗ đá gà vừa an toàn, vừa khỏi sợ bịnh. Tháng tháng chả xón cho ít tiền, nên xem chị là cái cối để chả lui tới dọng chày quết vài cối rồi dông.

Thấy cảnh một trai một gái ở chung không tiện, tôi xin dọn ra ngay từ ngày đầu, nhưng chị biểu đừng. Chị ở một mình sợ đủ thứ, từ tên trộm đạo tới mấy thằng làm ẩu, dù sao có bóng dáng đàn ông vẫn hơn. Tôi sợ tía non kia ghen, chị nói đừng lo cứ nhận là em bà con được rồi. Cha nội bồ chị cũng chỉ cần có hũ mắm lâu lâu đổi món là được, nên cũng hổng “khe“ (care)khi nghe chị ráo hoảnh giới thiệu tôi là em chị.

Có lần, chả cụng đầu tôi, còn ân cần dặn dò : cậu ở với chị, săn sóc bả dùm anh. Có người, anh cũng đỡ lo, chớ anh kẹt quá, hổng tới đây lo hà rầm cho chị được. Tôi ừ hử cho xong việc.

Chị Tám lúc nào cũng lệt bệt như vịt bầu, người thì nhỏ con mà lưng cong như tôm luộc, tôi chọc nói : cái lưng bà là nòi đẻ con dữ lắm, bởi mỗi khi bà gần ổng, bà co rút người lại nên ổng bắn xí quách ra bằng hết, có chửa là cái chắc. Chị chẳng những hổng giận mà còn nạt yêu tôi : đồ quỉ, ăn nói tầm bậy.

Còn khi chị cất bước đi thì chưa thấy người đã thấy cặp vú đội lềnh lễnh đưa hẳn ra trước. Tôi giỡn la : ui xe tăng có cặp đèn pha đang tới. Chị cười như nắc nẻ. Tôi đùa dai như đỉa : sao bà có cặp vú bự tổ chảng vậy, bà mang nó có thấy mệt hôn ? Chị rủa tôi tình tứ : trời sanh đàn bà có vú, lớn nhỏ là tự ên, ai muốn mà được, ai không mà được. Hỏi gì lãng nhách, bộ nặng thì đem cắt quăng đi sao.

Tôi chóc chóc cái miệng : ậy, đừng quăng đi uổng, ổng thấy mất bắt đền tui thì chết. Bà có cần để tui cất dùm, lâu lâu có muốn lấy lại thì tui dán keo lên cho. Ổng mết bà là cũng do hai quả bưởi này, bà mà cắt thì ổng đá bà luôn. Chị Tám sấn vô tôi đấm thùm thụp, tôi quơ tay đỡ bằng chết. Chị quơ quào đập tứ tung, tôi phải ôm khóa cứng chị lại mới khỏi bị đánh. Tôi kẹp hai tay chị, thúc thủ kéo vào trước ngực, sợ chị khua tiếp, tôi phải niền chị lại, hai mu bàn tay tôi cọ lia lịa vô vú chị đùng đùng mới giữ nổi chị.

Tôi đi làm khuya, chị ở nhà một mình. Bữa nào có bồ tới thì hai người xài nhau loạn xạ, còn không thì chị ngủ mình ên. Sáng ra tôi về, có khi chị còn say sưa ngủ, tôi mệt đứ đừ nên cũng đi nằm quách cho xong. Nhưng chị càm ràm hoài về cái tật bừa bãi của tôi, chị nói đàn ông con trai mà ở dơ như hủi, quần áo thay hổng giặt hôi òm. Chị nhặt nhạnh đem giặt chung với đồ của chị. Tôi lại trửng giỡn : bà giặt đồ của tui thì bà bắt tui nằm trên hay bà nằm trên, chị lại rượt tôi thụi oạch oạch.

Chị em giỡn nhau như vậy suốt ngày, ai cũng thấy đỡ buồn chút chút. Có hồi, tôi đang ngủ chị cũng lôi đầu dậy, đòi thay ra nêm đem giặt. Tôi cằn nhằn mà chị hổng nghe. Thứ con trai mới lớn, ngủ dậy cặc dái đội quần, tôi mắc cở tổ mẹ. Chị thì tỉnh bơ còn kêu : dái gì mà nhạy còn hơn cò súng. Chị khuyến khích tôi : coi trong sở có ai thiếu đàn ông thì rước về một con “ đề xạc “ cho phẻ. Tôi giả bộ ngây thơ hỏi “ đề xạc “ là cái gì, chị cáu tiết nói : là nhét dái vô cái lỗ mà nắc chớ còn gì nữa. Tôi làm mặt lì gạ : vậy tôi rước chị để làm chiện đó chị ưng hôn. Chị háy tôi thiếu điều muốn xớt văng bộ đồ lòng ra.

Sáng nay thì hai cái vú chị lõng bõng những sữa là sữa. Chị đi mà tụi nó cứ rung rung. Tôi há hốc mồm vẻ thèm thuồng, chịu hết nổi, tôi liếm môi từng chặp. Chị rên : thèm gì mà thèm dữ dội vậy cha nội. Tôi nói : chèn ơi, hai trái dừa của bà nó lớn bộn rồi, nước muốn trào ra hết trơn, ngó tụi nó nhúc nhích, nhúc nhích, tui muốn khát nước quá. Chị phủi phủi tay đuổi xua : tầm bậy tầm bạ, sữa để cho con nhỏ nó bú, chưa gì đã muốn chia phần. Tôi gãi đầu gãi tai làm thinh.

Tôi bắt sang đề tài khác với chị : tui hỏi thiệt bà đừng giận, vậy chớ bà quen ăn thì nhịn có thấy khó chịu hôn. Chị vờ như chưa rõ câu tôi hỏi nên nói lơ lửng : ai mà không ăn, đói thì ai chẳng khó chịu. Tôi phải nói lại cho rõ : không, ăn là ăn món khác kìa, tỉ như bà nói là nhét dái vô cái lỗ mà nắc đó. Ổng nhét ì xèo, rồi lúc hổng được nhét thì bà ra sao. Chị lại chửi um : cái đầu bịnh hoạn nên lúc nào cũng nghĩ bậy.

Thú thực ở chung với chị mà nín câm chắc là khùng. Người chị phây phây như thế, vú là vú, mông là mông mà biểu tôi nhịn thì chết sướng hơn. Nhiều khi thấy chị chổng mông quét nhà hay làng xàng đứng vo gạo, hai tay chị vận động làm cặp vú rung rinh, cái đít nguây nguẩy, thiệt tôi muốn a lại đợp cắn một phát cho đã. Tôi nghĩ vú đó mà ngậm đầy họng chắc là êm vô cùng. Còn mông chị nữa, chèn ơi lột nó ra mà cắn cái bóc e còn kêu hơn cắn hạt dưa.

Nhưng chỉ dám tơ tưởng thế thôi, chớ mụ nội tôi cũng chưa dám xớ rớ tới. Tôi e chị cà rỡn cái miệng chớ đàn bà nào khi bị con trai nhào vô làm bậy mà không phản ứng. Dù sao ở chung với nhau phải giữ kẽ, luông tuồng đến khi như chén nước hắt đi hốt lại sao cho đầy đủ nữa.

Vậy mà có một bữa hổng hiểu tôi gồng mình hay sao mà hai tay tôi giơ ra thành một nắm và tưng tưng như đang cân món gì đó, chị Tám thấy lạ nên chất vấn : cậu đang thử trọng lượng thứ gì vậy, y hệt đang tưng cục xôi trong tay. Tôi mắc cở quá ai dè bị bắt gặp, nhưng đã lỡ thì cũng nhóng tới luôn : tui đang thử ướm coi hai cái vú của bà lớn cỡ vừa bàn tay tui hôn đó mà. Chớ thấy nó rột rột trong ngực áo chị, muốn nhảy xổm ra ngoài luôn, tôi nhột quá.

Chị Tám có vẻ hãnh diện vì lời khen của tôi. Chị vừa hơi ưỡn ngực ra cho cặp vú lềnh khênh như phẩm oản, vừa nói khích : lớn gì đâu mà lớn, có điều sữa nhiều quá, con nhỏ bú sặc tới sặc lui mà hổng hết, nhức thấy tổ. Tôi lì lợm gạ chị : vậy sao bà hổng nhờ tui bú dùm cho, bà để nó cương nhức thành nhọt bọc có mủ đầy thì ứ hơi. Nói rồi, tôi lăm lăm xòe cả hai bàn tay ra định vồ lấy hai cái vú, chị lách mình cái rột vọt đi, miệng la lên : hỏi chưa biết người ta có chịu chưa mà hai tay muốn bốc hốt rồi. Tôi cười hề hề trả lời : bởi bà đứng đâu cũng nạnh chúng ra làm tui nổi sùng ứ nhựa. Tui thì thèm mà bà thì cứ làng xàng đưa chúng ra nhử mãi.

Có một bữa, hổng biết dích vô cái thứ gì mà tôi đau bụng bằng chết. Đang đi làm mà chạy thiếu điều muốn lòi trê nên phải xin phép con nhỏ “ lít “ dìa nghỉ. Ngồi lái xe mà cứ sợ chọt bụng vãi cả ra quần. Tới nhà, tôi chạy rẹt vô như ma đuổi, vừa bụm đít vừa lao đi. Chị Tám đang cho con nhỏ bú, áo cởi mẹ hết trơn, hai vú bày nặng trĩu. Tôi mắc chảy tháo đâu còn hơi sức đâu mà nghía mà giỡn, nhưng đau bụng quá nên chẳng kịp cài cửa phòng vệ sinh lại.

Tôi ngồi rặn è è, mà bụng thì đau còn phân thì chẳng chịu tháo ra. Mờ hôi mồ kê xuất dầm dề, thở như con heo bị thọc tiết. Chị Tám cứ hỏi nhóng : sao vậy, sao vậy rồi thấy tôi rên còn hơn đàn bà đẻ, chị vội đặt con nhỏ xuống chạy vô thăm chừng coi ra sao. Tôi ngồi không nổi, đứng cũng hổng xong, cặc dái thòng lòng. Vậy mà thấy chị Tám hớt hải na vào hổng kịp cài lại áo, tôi bỗng la toáng lên : ôi cái dzú, cái dzú. Chị Tám tưởng tôi chọc chị nên xỉ vả : ỉa hổng ra không lo còn khen cái dzú, cái dzú. Tôi xua tay lia lịa, bị đau tảng thần nên cái nọ xọ cái kia. Tôi hét lên : giỡn mụ nội tui chớ giỡn, đau muốn sút dái ra, bà hổng giúp cho tôi vịn còn đứng càm ràm.

Chị Tám thấy mồ hôi tôi có giọt nên biết là thiệt. Chị áp lại gần nói mắc mỏ : nè vịn vô đi cha nội, ham ăn bậy nên bị tào tháo rượt chớ gì. Tôi mở thao láo mắt dòm vô cặp vú chị để mong giảm bớt cơn đau, nhưng cũng không nén được. Chị thấy tay tôi run quá, bấu vô vai bị trượt hoài, chị phải cầm lấy cánh tay tôi vòng qua lưng chị cho vững. Một cánh tay tôi bị chị kẹp đơ, nhưng còn loạng choạng nên cánh tay còn lại tôi phải chụp quanh người chị mới khỏi té.

Chính cái cánh tay tội lỗi này làm tôi trụ được. Bởi vì tôi nhận ra phần trước của cánh tay thì đang dựa dán vào bên nách chị còn bàn tay thì chẳng hiểu sao đang đặt lên bầu vú của chị. Sự mềm mềm ấm ấm của cái vú làm tôi tỉnh liền, tôi vò vò cái vú để quên nỗi đau và tự dưng bụng bớt nhột.

Song bụng bớt chộn rộn thì dái tôi lại có vấn đề. Nó cứ thòi lõi ra một khúc, gật gật gù gù như xá ai vậy. Chị Tám đến phải bật cười : thốn chạy hổng kịp mà cũng nứng được, chịu cậu. Nhân cơn đau đã lắng, và cũng nhân hai vạt áo chị đang mở bung, tôi giựt cánh tay đang bị kẹp ra và dùng cả hai bàn tay vò vê cả hai cái vú. Chị Tám muốn cự nự, nhưng thấy đôi mắt tôi dại đi vẻ cầu khẩn nên nói lảng : tía non cắc cớ hết hiểu được. Đau mà bóp vú thì hết, còn dái sao cứ cạ vô mông tui vậy, cha nội.

Tôi mắc cỡ quá, nhưng chị Tám nói thì nói chớ có đẩy tôi ra đâu. Dại gì mà tôi không cố bóp hai vú chị và nắc gió vô mông chị cho khoái. Chị Tám cũng lim dim mắt khi thấy tôi làm vậy, tôi bóp vặt hai vú muốn xẹp đi, rồi khi chị Tám rên hừ hừ thì tôi từ từ vòng lại phía trước chị mà một tay bóp vú còn miệng thì ngậm vô một bên bú chụt chụt. Sữa bị kích thích trào ra thành tia, làm tôi nuốt muốn không kịp, còn bên vú bị mò thì sữa cũng chảy tóe loe không bụm lại nổi.

Tôi vọc và bú vú dữ tợn nên chị Tám bủn rủn luôn, hai tay chị khào khào vơ bậy. Chụp đúng dái tôi, chị bóp bóp và thấy nó cứng chị măn làm tôi thở rốc. Hai chị em cứ giúp đỡ nhau, ai cũng có lợi và ai cũng được đền bù sự thiếu thốn của mình. Hẳn nhiên là tôi có lời hơn chị vì tôi được bóp cả hai tay và miệng còn ngậm bú nữa, trong khi chị Tám chỉ có rờ rờ chớ chưa đi xa hơn.

Hết phần 1

No comments:

Post a Comment